“Màu Hoa Đỏ“ (Trọng Tấn, phổ nhạc từ thơ Nguyễn Đức Mậu) là ca khúc hùng tráng, ca ngợi sự hy sinh cao cả của người lính. Bài hát kể về người lính “ra đi từ mái tranh nghèo” và không bao giờ trở về.
Lời Bài Hát Màu Hoa Đỏ
Có người lính
Mùa thu ấy
Ra đi từ mái tranh nghèo
Có người lính
Mùa xuân ấy
Ra đi từ đó không về
Dòng tên anh khắc vào đá núi
Mây ngàn hoá bóng cây che
Chiều biên cương trắng trời sương núi
Mẹ già mỏi mắt nhìn theo
Việt Nam ơi Việt Nam
Núi cao như tình mẹ
Bốn mùa tóc bạc nỗi thương con
Việt Nam ơi Việt Nam
Ngọn núi nơi anh ngã xuống
Rực cháy lên
Màu hoa đỏ phía rừng xa
Rực cháy lên
Màu hoa đỏ trước hoàng hôn
Có người lính
Mùa thu ấy
Ra đi từ mái tranh nghèo
Có người lính
Mùa xuân ấy
Ra đi từ đó không về
Dòng tên anh khắc vào đá núi
Mây ngàn hoá bóng cây che
Chiều biên cương trắng trời sương núi
Mẹ già mỏi mắt nhìn theo
Việt Nam ơi Việt Nam
Núi cao như tình mẹ
Bốn mùa tóc bạc nỗi thương con
Việt Nam ơi Việt Nam
Ngọn núi nơi anh ngã xuống
Rực cháy lên
Màu hoa đỏ phía rừng xa
Rực cháy lên
Màu hoa đỏ trước hoàng hôn
Việt Nam ơi Việt Nam
Núi cao như tình mẹ
Bốn mùa tóc bạc nỗi thương con
Việt Nam ơi Việt Nam
Ngọn núi nơi anh ngã xuống
Rực cháy lên
Màu hoa đỏ phía rừng xa
Rực cháy lên
Màu hoa đỏ
Trước hoàng hôn
MV – Màu Hoa Đỏ
Hợp Âm Màu Hoa Đỏ
Có người [Am] lính từ mùa thu ấy ra [Dm] đi từ mái tranh [Am] nghèo
Có người [Am] lính mùa xuân ấy ra [Dm] đi từ đó không [Am] về
Dòng tên [Am] anh khắc vào đá núi mây [C] ngàn hoá bóng cây [E] che
Chiều biên [Am] cương trắng trời sương núi mẹ [C] già mỏi mắt nhìn [E] theo.
Việt Nam [Am] ơi! Việt Nam!
Núi cao như tình mẹ bốn mùa tóc [C] bạc nỗi thương [Am] con
Việt Nam [Am] ơi ! Việt [C] Nam !
Ngọn [F] núi nơi anh ngã xuống
Rực cháy [Dm] lên màu hoa [Am] đỏ phía rừng [E] xa
Rực cháy [Dm] lên màu hoa [E7] đỏ trước hoàng [Am] hôn.
“Màu Hoa Đỏ“ khép lại bằng hình ảnh ngọn núi nơi người lính ngã xuống. Màu hoa đỏ phía hoàng hôn rực cháy, tượng trưng cho máu xương và sự bất tử của tình yêu nước cùng nỗi thương con vô bờ của “mẹ già mỏi mắt nhìn theo.”


